Chiều nay lúc đi đón con. Cô giáo của con nét mặt lo lắng, kể lại cho mình nghe câu chuyện xảy ra trên lớp buổi sáng.
Chuyện là con và một bạn nữa trong lúc chơi đùa có xô đẩy nhau dẫn đến con bị té đập mạnh toàn bộ vùng mặt xuống sàn. Mũi con bị dập, hai phần môi trên và dưới bị dập chảy máu. Máu bầm tụ bên trong khoang miệng thành một mảng thật to.
Nhìn khuôn mặt đứa con bé bỏng với cái miệng “vểu” ra và trên mũi còn nguyên phần bị dập đỏ, mình thấy vừa buồn cười mà vừa thương không thể tả.
Mình hỏi han thêm về tình hình người bạn cùng té với con, xem bé có bị làm sao không, có khóc không. May mắn là bé không vấn đề gì, chỉ có “cục cứt heo” nhà mình “phần mặt tiền” bị ảnh hưởng nặng một tí thôi.
Mình nhẹ nhàng cười với cô giáo, bảo cô rằng không sao đâu, con nít, chạy giỡn té ngã là chuyện bình thường. Dặn cô không có vấn đề gì, để mình theo dõi con thêm ở nhà (Dám chắc rằng cô giáo cũng hú hồn, cứ nghĩ là mình sẽ bù lu bù loa lên cơ).
Nói là nói thế, chứ trong lòng mình cũng xót con dữ lắm nhưng không dám thể hiện ra. Trẻ con chúng nó nhạy lắm, chúng nó hiểu hết những gì mình thể hiện ra bên ngoài đấy.
Tối về mình có nói chuyện thêm với con. Con tỏ ra là một đứa trẻ vô cùng mạnh mẽ và biết chịu trách nhiệm với hành động của mình.
Con biết nguyên nhân khiến con bị té là do con chạy giỡn. Con biết cả bạn và con cùng té, cùng đau, cùng khóc nhè, chứ không phải đổ lỗi tại ai mà con bị té.
Con biết nói với mình là: con chạy, con bị ngã, con chảy máu, con không sao đâu mẹ Naaaa (tên con hay gọi mình).
Nếu như là trước kia, khi nhìn thấy con trẻ bị như vậy, người là mẹ như mình sẽ “xoắn” hết cả lên. Sẽ tra hỏi chỉ trích những câu kiểu: tại sao, như thế nào, lần sau không được như vậy nữa, bla bla. Thì hiện tại, mình đã bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng hơn, và khéo léo hơn trong cách cư xử với con.
Mình đã đọc ở đâu đó, đại loại như là: khi mẹ tức giận, con sẽ tức giận. Khi mẹ lo lắng, con sẽ lo lắng. Khi mẹ bình an, con cũng sẽ bình an.
Bởi vậy nên trong trường hợp này, cách ứng xử của mình chính là mỉm cười với mọi thứ, ôm con vào lòng vỗ về những vết thương của con. Rồi sau đó là… vô tư đi con, hết đau rồi mai con lại chơi với bạn tiếp nhé.
Không phải là mình thờ ơ trước vấn đề của con. Mà đối với mình, đây chỉ là một tình huống đơn giản trong cuộc sống của một đứa trẻ. Vết thương này cũng là vết thương ngoài da cơ bản của con. Nếu như nghiêm trọng hoá quá, liệu rằng sau này con có còn đủ dũng khí để đối mặt với phong ba bão táp ngoài kia. 😀
Nghe thì có vẻ như mình đang “đao to búa lớn” quá nhỉ, nhưng đó là những gì mình đã và đang học hỏi cũng như đang thực hành mỗi ngày trên hành trình làm mẹ của mình.
Sẽ còn rất nhiều câu chuyện và những bài học kinh nghiệm nữa, mình sẽ kể dần cho mọi người nghe nhé. À, đây là chia sẻ và góc nhìn của riêng mình thôi nha. Còn bạn thì sao, nếu con bị bạn xô té ngã như vậy, bạn sẽ làm như thế nào? Cùng chia sẻ với metrainghiem nhé!!